Hạo Hạo hồ ly~

Thank for reading ~.~

Mùa hè! Xin chào em :3

Mêu, giờ ta mới xong chuyện thi cử  đây :v

 

Ầy, sau những ngày tháng tuy không học hành gì cơ mà vẫn phải rời xa cái máy, em đã CÊM BÁCH đây LOL

 

Ấp ủ từ khi nhìn ổng trên High cut, em chuẩn bị tung một sản phẩm mới :D

 

Xin thứ  lỗi vì cái Bạch sam hoa cúc em phải rời lại đã vì thiếu ý tưởng :v

 

Meow, mong các bác vẫn chờ êm :3

 

7309047bgdf080161b236amp690_zps72f05c5f

[Oneshot][MinHo] Mỗi Tuần Một Sâu Hơn

 

Mỗi Tuần Một Sâu Hơn

 

Kính coong~

 

Chuông kêu mấy hồi rồi đó, ra mau nhanh Jung công tử. Shim Changmin dậm dậm chân, mắt cứ liếc mãi về cánh cổng vẫn im lìm, tay không tự chủ vươn ra ấn cái nút đỏ đỏ vài lần nữa.

 

Kính coong~  Kính coong~ Kính coong~

 

Trong nhà vọng ra tiếng gắt “Chết tiệt!”, Shim Changmin mỉm cười hài lòng, đếm ngược 5 giây, mắt nhăm nhắm như hưởng thụ.

 

Vừa đếm xong, cánh cổng bật ra mang vài ý tức giận.

 

– Mới 7h, hôm qua nói 8h?

 

Jung Yunho ra, giọng vút hơn vài phần, ánh mắt cũng hằn học hơn.

 

– Ân a~ Biết tôi đến sao không ra nhanh.

 

Shim Changmin tảng lơ, khóe miệng nhếch lên nhìn Yunho đầu tóc bù xù, áo cộc quần đùi hơi xộc xệch, có thể thấy xương quai xanh quyến rũ nha~

 

Jung Yunho cười lạnh, chân quay vào nhà:

 

– Vào nhanh.

 

Shim Changmin không nhanh không chậm, bước theo. Hắn không phải người quá khắt khe về việc ngăn nắp sạch sẽ, nhưng nhìn cái gọi là nhà của Yunho này cũng thấy kinh quá đi. Yunho mặt như không, vơ quần áo rải rác từ sô pha đến tủ lạnh vứt vào cái rổ, thuận tay đá vài vỏ snack chui qua gầm ghế, xong mới nhanh nhẹn thu vài băng đĩa quẳng vào ngăn tủ. Shim Changmin chuyển từ kinh qua hãi, lo lắng không biết còn có chuột chui ra không, chầm chậm thả người lên sô pha. Jung Yunho cuối cùng cũng tàm tạm cái hành động gọi là dọn nhà, ngồi phịch xuống, đôi mắt vốn mang tia kiêu ngạo chiếu thẳng Shim Changmin.

 

– Giờ thì nói, lí do nhất quyết phải đến nhà tôi kí hợp đồng?

 

Changmin ngó xung quanh, đáp lại một câu chẳng liên quan:

 

– Giám đốc công ty quảng cáo mà lại ở trong ngôi nhà thế này?

 

Khóe mắt giật giật, Yunho nhàn nhạt nói:

 

– Không phải việc của anh. Tôi lấy hợp đồng, kí nhanh rồi biến.

 

Shim Changmin cười cười.

 

– Cậu vẫn như vậy, Yunho.

Tính cách tôi, vốn không thay đổi được. Vậy nên anh cần nhớ, tôi luôn ghét người như anh! – Yunho lườm hắn.

 

– Ấy ấy, chúng ta cũng có thể gọi là thân thiết. Cậu không nên nặng lời như vậy.

 

Thân cái con khỉ! Yunho ngứa mắt, bật dậy chạy lên lầu cầm tờ hợp đồng với chiếc bút bi xuống.

 

– Kí!

 

– Không cần vội, Yunho. Chuyện làm ăn cũng phải có thời điểm, không gian thích hợp.

 

Chi bằng tôi cùng cậu, chúng ta cùng đến một nhà hàng?

 

– Không!

 

Yunho không chút do dự cự tuyệt lời mời của Shim đại gia. Cậu không ngu mà đi cùng hắn – kẻ luôn cố trêu chọc cậu trước mọi người.

 

– Nhanh nhanh rồi biến khỏi đây!

 

Yunho sốt ruột giục hắn rồi ngó lên đồng hồ.

 

– Hình như cậu bận việc gì phải không?

 

Shim Changmin giọng hòa nhã tò mò nhìn Yunho, tay vẫn chưa chạm đến chiếc bút. Cậu bực mình, quát bảo Changmin không muốn thì mai ra công ty mà kí hợp đồng rồi chạy lên trên phòng. Changmin ú ớ chưa nói được gì thì cậu đã mất dạng, đành theo lên tầng. Mở cửa phòng cậu, hắn suýt xịt máu mũi vì cảnh tượng trước mắt. Yunho đã cởi áo ra, để lộ thần hình săn chắc thon thả. Chiếc quần cậu đang tụt xuống lửng lơ không che được chiếc underwear Kelvin và cặp đùi dài trắng mịn quyến rũ. Nghe tiếng mở cửa, Yunho giật mình nhìn ra thì thấy một Shim Changmin đang rỏ dãi ròng ròng. Cậu vừa buồn cười lại xấu hổ kéo ngay quần lên. Shim Changmin chẳng biết hồn treo ở đâu, mắt đờ đẫn nhìn lên phần ngực săm chắc của cậu, mở miệng nói:

 

– Sao lại kéo quần lên…

 

Yunho tức điên chạy ra đấm hắn một cái vào mặt rồi đóng cửa thật mạnh, lần này không quên chốt lại. Changmin ăn một cú đấm không mấy nhẹ nhàng thì đã tỉnh táo, nhanh nhẹn lấy tay quẹt miệng, lòng thầm tiếc rẻ không chụp mấy tấm về ngắm. Vẫn đang trong dòng hồi tưởng hai phút trước thì Yunho đã bước ra. Cậu mặc một chiếc áo T-shirt trắng cổ rộng, quần bò ngố xanh mài được làm cách điệu te tua, tóc cậu không vuốt lên để lộ vầng tráng cao như mọi ngày mà úp xuống bằng bằng. Nhìn Yunho bây giờ không phải tổng giám đốc nghiêm nghị mà như cậu sinh viên nghịch ngợm có nét dễ thương.

 

Nhưng mà vẫn không đẹp bằng lúc không mặc gì. Nhìn chuỗi hành động Shim Changmin chẹp chẹp gật đầu rồi lại thở dài, mắt săm soi người mình, Yunho tự nhiên muốn nổi da gà.

 

– Xin lỗi, quên chốt cửa.

 

Yunho vốn là không thèm để ý đến lực sát thương của mình.

 

– Vậy còn cú đấm? Có đền bị chứ?

 

Changmin vừa lấy tay xoa mặt vừa hau háu nhìn cậu. Yunho tảng lờ câu hỏi.

 

– Nếu hôm nay anh không muốn kí hợp đồng thì để mai chúng ta đến công ty bàn tiếp. Bây giờ tôi phải đi có việc, mời anh về cho.

 

– Đi đâu vậy. Tôi đi cùng với!

 

————–

 

Hai người đàn ông bước trên đường, một khỏe khoắn tươi trẻ, một bá đạo bức người. Nhưng hai người này đi cùng nhau không tạo hiệu ứng ngưỡng mộ của người xem mà ngược lại mang tính chất gây hài. Cái người bá đạo Shim Changmin kia đang lóc cóc theo sau Jung công tử, thỉnh thoảng lại mua cốc nước hay đồ ăn vặt đưa ra trước mặt cậu với vẻ mặt vô cùng nịnh hót. Còn Yunho vẫn mặt lạnh sải từng bước tiêu sái mặc kệ tên mặt dày không biết vô sỉ đang chạy xung quanh mình. Cái hình ảnh thu hút khán giả này kéo dài đến khi hai người bước vào một cô nhi viện.

 

– Ồ thì ra là cậu là một nhà từ thiện à. Cũng tốt, cũng tốt, con mình sau này cũng được hưởng phúc.

(Hê hê, “con mình”)

 

Yunho vẫn kiên quyết giữ nguyên thái độ mặc xác tên bên cạnh mà đi tiếp. Cậu có vẻ rất quen thuộc nơi này, các sơ trong này đều gọi cậu là “Yunnie”  và cười với cậu rất vui vẻ. Cậu vào căn phòng 294 với cái đuôi chặt như dán keo là Shim Changmin. Trong phòng đều là những đứa bé tầm 4 đến 6 tuổi, nhìn thấy Yunho là nhao nhao chạy đến kêu “ Yunho huynh”, “ Yunho oppa” làm Changmin đứng sau nhíu mày nhíu mi. Yunho không những không tỏ vẻ khó chịu mà thái độ quay 180 độ so với khi nói chuyện với Shim Changmin. Cậu vui vẻ chạy đến cùng lũ trẻ chơi đùa từ ném bóng, đập vảy đến đố vui có thưởng mà phần thưởng chính là những cái kẹo socola vô cùng cao cấp Changmin mua dọc đường làm hắn xót xa vô cùng. Hắn không thích trẻ con cho lắm nên chỉ đứng một góc phòng nhìn cậu chơi cùng lũ trẻ. Yunho đang cau có cốc đầu một thằng nhóc Junsu gì đó vì ăn vụng một cái kẹo, khi thấy thằng bé đã hối lỗi thì cậu bật cười lấy khăn lau vệt socola dính trên mép nó. Changmin bỗng cười theo cậu, lòng tràn đầy tư vị ngọt ngào. Chợt có bàn tay nắm lấy mép chiếc áo vest giật giật. Changmin hơi nhíu mày nhìn xuống thì bắt gặp đôi mắt to tròn lấp lánh đang tò mò nhìn lại hắn. Cái miệng nhỏ nhắn cong lên nói:

 

– Chú ơi, chú vào chơi với chúng cháu đi!

 

CHÚ? Trán Shim Changmin chợt nổi gân xanh, con bé này gọi Yunho là oppa mà lại gọi hắn là CHÚ?? Trong lúc hắn đang sốc lâm sàng thì mấy đứa bé khác cũng chạy đến bi ba bi bô rồi kéo hắn ra nơi tụ tập.

 

– Chú à, chú ơi, chơi cưỡi ngựa đi! Chú ơi!

 

Lại là bé gái vừa nãy lên tiếng. Changmin đã tỉnh lại, định giật tay khỏi mấy bàn tay nhỏ bé xinh xắn thì thấy ánh mắt cảnh cáo của Yunho chiếu đến. Hắn cười hờ hờ rồi ra vẻ xoa đầu thằng bé Junsu đang giấu giếm bôi nước mũi vào áo vest của hắn. Yunho vừa quay đi là hắn liền cốc đầu nó cho hả dạ làm nó khóc ré lên, tiện thể chùi hết nước mắt nước mũi vào góc áo vest còn lại chưa bị dính. Yunho quay lại ném cho Changmin cái nhìn đầy khinh thường rồi ôm Junsu vào lòng vỗ vỗ. Nó liền ngưng khóc còn quay lại làm mặt quỷ với Changmin đang tức chết mà không dám làm gì. Thằng oắt con, đã chiếm tiện nghi của Yunnie lại còn trêu tức ta!

 

Ô ô và Shim thiếu gia phải làm công chuộc tội làm trâu ngựa cho lũ trẻ con này cả buổi sáng dưới ánh mắt giám sát của Yunho. Thật đúng là khóc không ra nước mắt!

 

 

——————

 

– Ai da, ai da, mệt chết đi được! Yunho à, chủ nhật nào cậu cũng mệt thế này à?

 

– Ừ đúng đấy, ai bảo anh đi theo tôi.

 

Hai người đang ngồi ghế đá ở vườn cô nhi viện. Changmin cả thân người dài tráng kiện ngả hẳn ra sau, ngũ quan tinh tế hơi có nét tà ác. Đôi môi mỏng, sống mũi cao, đôi mắt to thông tuệ và đôi chằng mày đen rậm nam tính, Shim Changmin là người đẹp trai đúng nghĩa. Hắn mê mẩn ngắm nhìn người ngồi bên cạnh. Yunho đang xoa xoa cổ, khuôn mặt thon nhỏ nghiêng nghiêng, đôi lông mày thanh tao hơi nhíu lại. Một tia nắng chiếu xuống hất lên bờ mi cong, đôi mắt bình thường ánh lên sự thông minh sắc sảo giờ nhắm lại nghỉ ngơi. Miệng cậu hơi nhếch sang một bên kéo theo bờ môi dày càng làm rõ nốt ruồi bên mép – nốt ruồi mĩ nhân:

 

– Bọn quỷ này…

 

Shim Changmin gian tà cười, đáp lại:

 

– Lần sau tôi lại đến giúp nhưng có trả công.

 

– Cũng tốt… – Nhưng như chợt nhận ra có điều gì đó, Yunho quay lại nhìn hắn – Cái gì?

 

– Trả trước nhé.

 

Chưa kịp để Yunho phản ứng hắn đã dướn người lên áp môi vào cánh hoa khiêu khích kia. Yunho sốc nặng, không phải là nụ hôn đầu nhưng là bị đàn ông hôn là lần đầu tiên. Hắn đưa lưỡi liếm cánh môi của cậu rồi nhay nhay. Ừm, là vị bạc hà.

 

Yunho hồn đã trở về thể xác, đẩy mạnh hắn ra. Đôi mắt bối rối nhìn hắn đang liếm mép đầy vẻ thỏa mãn.

 

– Anh… Anh làm cái gì…

 

– Yunnie a~ Không biết là gì thì để tôi làm lại cho.

 

– Không! Không cần!

 

Cậu trừng mắt nhìn hắn thô bỉ nói không ngượng mồm. Shim Changmin bật dậy, hai tay vươn vai quay lại nhìn cậu gian tà, ngón tay khẽ chạm vào cánh mũi cương nghị của cậu.

 

– Lần này mới chỉ nếm bên ngoài, nhưng tuần sau sẽ là bên trong rồi tuần sau nữa, tuần sau nữa nữa…

 

Yunho bật dậy, ánh mắt hằn học nhìn khuôn mặt đẹp trai mà vô cùng đểu cáng, tay bắt đầu chuẩn bị vung lên thì hắn đã nhấc chân chạy mất. Khi chưa khuất dạng còn quay lại hôn gió làm cậu không khỏi thấy kinh dị.

 

 

Nhưng…

 

 

Chết tiệt! Tại sao khi hắn liếm môi mình lại thấy dễ chịu chứ!!!

 

——-

 

Ôi trời, chả mấy mà Jung tổng cũng bị Shim đại gia ăn sạch từ đầu đến cuối thôi!

[Oneshot] [MinHo] Người yêu

Hello, ta đã quay trở lại và ăn hại gấp đôi *tung hoa*. Mình viết cái này là quà tinh thần nho nhỏ cho Yunnie ♥♥♥, cũng là kỉ niệm năm mới *tung bánh chưng*.

 

Người Yêu

 

– Changmin, tớ về rồi~

 

Yunho chạy thẳng vào phòng, thay quần áo siêu tốc rồi chạy ra tung người lên ghế sofa, rung đùi ngồi ăn snack. Changmin từ trong phòng bước ra, ngán ngẩm nhìn Yunho, nhẹ nhàng mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa.

 

– Changmin, tớ có bạn gái.

 

Hành động của Changmin sững lại hai giây, anh quay ra nhìn Yunho đang lộ rõ mười phần háo hức.

 

– Tên gì?

 

Yunho bĩu môi, đúng là đồ máu lạnh, không tỏ vẻ vui mừng hộ chút được sao?

 

– Go Ara đó a~ Mĩ nhân khoa điện ảnh đó!

 

Changmin cười nhàn nhạt.

 

– Cũng khá xinh.

 

Cái gì mà “khá”. Yunho khịt mũi, bạn gái Jung Yunho đây chắc chắn phải là đại đại đại mĩ nhân! Cậu nhày sang bên người Changmin, cướp hộp sữa, tu một hơi rồi nhìn đểu anh.

 

– Còn cậu, chưa có bạn gái, chắc buồn lắm hả? Có cần tớ kiếm một cô cho không?

 

Giật lại đồ, uống nốt phần còn lại, Changmin khinh thường nói.

 

– Khỏi cần đi!

 

Yunho không khỏi hiếu kì. Cậu và Changmin năm nay cũng đã là sinh viên năm thứ tư, làm bạn cũng đã được 8 năm. Lớp bảy, trên đường về nhà thì bị thủng lốp xe, Yunho nhờ gặp được Changmin cho vay ít tiền lẻ sửa mà về được nhà, sáng hôm sau cũng mang tiền trả lại anh hẳn hoi. Từ hôm đấy, không hiểu sao cậu đến đâu cũng đụng gặp anh: chỗ bán bánh mì ở căng tin, siêu thị gần nhà, công viên trung tâm, cả WC cũng gặp luôn… Cuối cùng, có lẽ do đụng nhau hoài, nói chuyện cũng nhiều nhiều, hai người trở thành bạn, lâu lâu làm bạn chí cốt. Lên đại học, Changmin cùng thi vào trường Yunho, đại học Kyung Hee. Yunho ban đầu không biết, cứ nghĩ Changmin vẫn là quyết chí vào trường anh vẫn nói với cậu trước kia. Đến khi gặp nhau ở sân trường, Yunho cứ gọi là dài hết cả mồm, còn Changmin chỉ nhếch mép một cái, rồi quay lưng đi thẳng đến phòng học, cậu đành lạch bạch chạy theo. Hôm sau, vì lí do nhà chuyển đi xa trường, bản thân lười đi nhiều, cộng thêm Yunho chỉ ở một mình, nhà quá là rộng rãi rồi, Changmin tự nhiên kéo hai chiếc vali to bự vào nhà cậu tá túc. Yunho cũng chỉ sốc mười phút rồi chấp nhận. Hai người cứ như vậy tranh ăn, đùn nhau dọn nhà, cùng nhau cặm cụi làm bài, cùng nhau đi chợ mặc cả mua đồ, ra công viên lén xem trộm vài đôi tình nhân, thỉnh thoảng thức đêm hô hào xem bóng đá quấy nhiễu hàng xóm.

 

 

Yunho và Changmin, quan hệ hai người cũng có thể coi là khăng khít như ruột thịt đi. Vậy mà từ lúc quen nhau, Changmin chưa bao giờ nói một câu về con gái với Yunho. À, kể cũng có lần anh phàn nàn bà bán thịt ăn bớt nửa lạng, tuyệt chỉ có lần đấy mà thôi. Changmin vốn có mã đẹp trai, vóc người lại càng chuẩn, Yunho cùng là đàn ông cũng phải ngưỡng mộ anh về khoản đấy. Lại sống cùng mấy năm, chẳng lẽ cậu không biết có nhiều bạn học nữ rất là thích Changmin ha. Anh cũng có thể coi là không bị bệnh gì về sinh lí, chưa có bạn gái thì quả là lạ!

 

Thật ra, Yunho cũng không phải là không anh tuấn, nhưng vẻ đẹp của cậu hơi mỏng manh một chút nên con gái thích làm bạn cùng cậu hơn là chọn làm người yêu. Cậu là dạng người lơ đãng với mọi thứ, chỉ ngoài vấn đề về bản thân thì cái gì cũng không động tâm. Chỉ là vừa có bạn gái nên mới suy nghĩ về cái này. Chả lẽ Changmin có bạn gái bí mật giấu cậu a? Cậu có là thông báo liền mà. Thế là không tốt, không tốt rồi!

 

Changmin nhìn Yunho mi hơi chùng, vầng trán cao hơi nhăn lại bất mãn thì thở dài. Anh biết chắc tên này đang suy nghĩ cái gì, đúng đồ chậm hiểu! Hơi dùng sức búng vào trán Yunho, Changmin giọng hơi cao vang lên:

 

– Có người yêu rồi, cuối tuần còn đi chơi bóng không?

 

Xoa xoa cái trán đau, Yunho ai oán nhìn anh rồi ngớ người. A! Đã hẹn với Ara đi xem phim. Changmin nhìn biểu cảm trên mặt cậu thì đã đoán ra, thở hắt ra hơi mạnh một chút rồi vào phòng.

 

—-

 

Sáng chủ nhật, Yunho lần đầu tiên dậy sớm. mặt mày tươi như hoa đang ngâm nga bài tình ca giời ơi đất hỡi nào đó. Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên, đâu thể xuềnh xoàng được. Nhìn vào gương duyệt bộ quần áo thứ n, cậu cũng coi như tạm ổn, gật gật đầu. Changmin không hiểu vì sao cũng dậy sớm, đang ở ngoài phòng khách xem tin tức buổi sáng. Thấy Yunho tươm tất bước ra, anh nhíu nhíu mày, Go Ara này thật không phải vừa nha. Ngày cuối tuần đầu tiên dọn vào nhà này, anh dùng đủ mọi cách từ quát gọi, bật nhạc rock đến đập vung xoong đều không hiệu quả. Vài lần thất bại, Changmin cũng bị nhiễm virus lười nhác của Yunho, thế là từ đó hai người ngủ đến quá trưa mới dậy. Bây giờ, chỉ cần một tin nhắn nhủ đi hẹn đúng giờ của Ara kèm hình trái tim nhỏ nhỏ xinh xinh từ tối qua mà Changmin mới thấy được Yunho vào lúc 7 giờ sáng chủ nhật. Anh cũng chỉ mắt hơi lạnh một chút, môi hơi mím một chút nhìn chòng chọc Yunho.

 

—-

 

– Chết tiệt!

 

Yunho chau mày ngã lên ghế. Changmin từ nhà bếp đi ra, vẻ mặt thản nhiên nhìn Yunho đầu tóc rối bù, áo quần xộc xệch đang lôi tổ tông mấy đời người nào đó mà chính cậu không biết ra chửi. Anh cười cười mang ẩn ý hài lòng.

 

– Hẹn hò vui vẻ?

 

– Vui cái con khỉ! Đã mất ví, dùng nhờ tiền Ara. Cứ tưởng tớ xui lắm rồi, đến lúc đưa cô ấy về nhà thì không biết mấy thằng du côn nhảy ở đâu ra nữa.

Changmin đưa cậu cốc nước lạnh.

 

– Rồi sao?

 

– Bọn nó đòi… đòi… aishhh!

 

Changmin nhìn Yunho mặt đỏ tía tai, đôi chằng mày thanh tú xoắn hết cả lại thì bật cười.

 

– Chúng nó đòi… cướp sắc hả?

 

Bị đoán trúng, Yunho lại càng đỏ hơn mặt trời. Thẹn quá hóa giận, tay chân vung loạn xạ vớ cái gì liền ném cái đó.

 

– Sắc  cái đít!! Anh đây đẹp trai lẫy lừng, nam tính có thừa, ít nhất mấy thằng mất dạy đấy cũng kém ta hai ba tuổi vậy mà bọn chúng dám mở miệng: “ Em trai xinh đẹp, bỏ con bé ờ… cũng khá xinh kia đi chơi với bọn anh”. Ông nội nó làm Ara tức giận chạy mất! Tớ xông thiên đá cho bọn nó tím bầm mặt mũi rồi mới về.

 

Changmin biết chứ, Go Ara thì đúng là xinh đẹp nhưng Yunho còn đẹp hơn. Gì chứ với khuôn mặt thon nhỏ, đôi mắt mĩ rưỡi hơi xếch lên, đôi môi dày quyến rũ lại có thân hình mảnh mai mà không ẻo lả, Yunho như hồ ly cực phẩm chạy qua chạy lại trước mặt mọi người mà không ai dám “mần” (tại anh Min chứ ai =.=). Từ bé đến lớn, nhờ Changmin mà Yunho mới may mắn “thoát nạn” mấy lần mà không hay biết gì. Mà thề có bồn xí, Changmin không nhúng tay vào vụ hẹn hò của Yunho đâu nhớ! Chẳng qua tại cậu và Go Ara không hợp nhau mà thôi… Nghĩ đến mà hoan hỉ vô cùng.

 

– Yunho, đi ăn đêm thôi.

 

– Ờ. – Yunho vừa đi ăn tối về nhưng tự xấu hổ coi mình là “ăn cơm mềm” của Ara nên ăn cực ít, bây giờ bụng cũng đói rồi. Thôi, coi như mình đại đại xui, kiếm người yêu khác vậy. Tự an ủi mình, cậu nhanh chóng cùng Changmin ra ngoài.

 

——–

 

Yunho chạy nhanh nhảy lên quàng lấy vai Changmin, cố dìm đầu anh xuống. Nhưng Shim Changmin không vừa, đầu bị dìm xuống liền cọ cọ vào bụng Yunho, hai tay anh cũng theo quán tính mà ôm khít vòng eo thon nhỏ của cậu. Yunho vừa cười nắc nẻ vì bị con mèo lớn xác cọ tới cọ lui, vừa không chịu thua lấy tay sờ soạng khắp người anh đáp trả. Hai người cứ đùa nghịch như thế đến khi nóng hết cả người vì mệt. Cả hai thở dốc, hai mắt to nhìn chằm chằm hai mắt nhỏ. Yunho chợt thấy xốn xang trong lòng, đôi má ửng hồng kiều diễm. Đang muốn quay đi hướng khác thì bàn tay Changmin đã chạm vào má cậu, nhiệt độ mát lạnh từ anh khiến cậu thật thoải mái. Nhắm mắt có chút hưởng thụ, đầu dụi dụi, chợt cỗ nhiệt mất đi làm Yunho hụt hẫng. Mở mắt mang theo chút giận dỗi như trẻ con, đã nhìn thấy gương mặt Changmin chắn hết ánh sáng đèn đường, mũi cậu đã chạm vào mũi anh rồi. Rồi đến má anh chạm má cậu.

 

-Yunho… – Trán anh chạm vào trán cậu,

 

– Yêu nhau đi… – Cuối cùng là môi…

 

Có chút kinh ngạc nhưng Yunho vẫn chầm chậm nhắm mắt buông xuôi để anh chủ động. Changmin nhẹ nhàng nút lấy đôi môi cậu, cảm nhận hương vị kem bạc hà cậu vừa ăn rồi tách đôi môi ấy ra, luồn chiếc lưỡi mỏng vào khoang miệng kia, tham lam lướt qua từng milimet trong ấy. Yunho cực kì bị động, cực kì hưởng thụ Changmin ngày càng mạnh bạo, rồi cuối cùng cũng hòa theo anh di chuyển đầu lưỡi. Âm thanh hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau không rời có vẻ không lớn nhưng gợi dục cực hiệu quả. Hai thân thể càng dính lấy nhau sát hơn, chặt hơn. Yunho ngừng lại, muốn dứt môi ra nhưng còn bị Changmin tham luyến mạnh mẽ. Cậu cắn anh, nghe tiếng “A” thật thỏa mãn. Anh nhìn cậu, đôi mắt ba phần dục vọng, bảy phần say đắm. Không chịu nổi nhãn lực nóng bỏng ấy, Yunho cúi đầu xuống, lí nhí “Về nhà đã.”   Changmin tâm tình cực kì vui vẻ, bế cậu thật nhanh về nhà. Đêm hôm ấy, hàng xóm lại phải chịu tiếng ồn từ căn nhà màu xanh lá của Yunho. Bà Lee sát vách nằm trên giường cằn nhằn:

 

– Ham mê bóng đá cũng vừa thôi chứ, cứ mấy hôm lại ầm ầm lên.

 

– Hôm nay làm gì có trận nào đâu nhỉ. – Ông Lee cởi quần áo chuẩn bị lên giường.

 

– Thôi kệ bọn nó, chúng ta…

 

Nói lấp lửng câu, bà Lee nhìn ông Lee đỏ mặt rồi rất nhanh nhẹn với tay tắt đèn ngủ.

 

——

– Changmin! Thật không ngờ cậu lại dai sức như vậy…

 

Thở hồng hộc bên dưới anh, Yunho ủy khuất lên tiếng. Changmin vẫn là bỉ ổi vô liêm sỉ liếm vành tai nhạy cảm của cậu khiến tiếng rên đầy gợi tình cất lên rồi thì thầm:

 

– Tớ sẽ cho cậu biết giới hạn của tớ…

 

Nói rồi lại không ngừng đưa đẩy.

 

Thế là từ nay khu phố này đêm nào cũng không thể ngủ yên rồi.

 

[Oneshot][MinHo] Nhớ

Thực ra cái này em viết cho ss Thaoyunnie cơ. Nhưng mà chậm trễ tới tận bây giờ đấy =)))))))))))

Em viết chuyện nặng về tâm tư không giỏi lắm nhưng mong mọi người đón nhận :)

NHỚ

 

Đêm lạnh giá, những vì sao lấp lánh trên tấm nhung đen.Tôi đứng bên cửa sổ, đuổi theo vì tinh tú nào đó trên bầu trời. Yunho, em rất thích sao mà phải không? Em từng nói sao là vật sáng nhất, lung linh nhất nhưng lại xa lắm, em luôn coi nó như cái đích của mình. Em muốn cuộc đời của em sẽ trở nên vĩ đại, nhiều người ngước nhìn như ngôi sao sáng trên kia.

 

Em cũng đạt được thành công rồi đấy. Em vinh danh trên thảm đỏ dành cho doanh nhân trẻ thành đạt nhất. Em bước đi thật kiêu hãnh trên con đường ấy. Đôi mắt sáng ngời của em nhìn người khác đầy vẻ cao ngạo của quý tộc. Em chói lóa, nở nụ cười tự tin, quyến rũ đến mê người. Yunho của tôi luôn đẹp như thế.

 

Tôi không trách em đã lấy đi công ty của tôi đâu. Em không lừa tôi, tôi biết mà. Tôi biết nụ cười bẽn lẽn như hoa hồng chớm nụ ngày ấy khi em vô tình va phải tôi trên hành lang không phải là giả dối. Tôi cũng biết, ánh mắt hạnh phúc của em khi tôi cầu hôn em không thể là diễn kịch. Yunho của tôi luôn trong sáng, thánh thiện như sương sớm vậy.

 

Tôi đang đợi em ở ngôi nhà của chúng ta, nơi mà chúng ta đã gắn bó với nhau ba năm. Em sẽ nhanh nhanh trở về bên tôi thôi phải không? Ngày mai khi tôi về nhà, tôi sẽ thấy em đợi tôi trên ghế xem kênh thể thao nhé? Khi nhìn thấy tôi, em sẽ lại hét lên “Minnie! Minnie!” và sẽ lại ôm tôi thật chặt khi chúng ta cùng ngủ được không? Tôi nhớ cái ôm ấy quá đi. Yunho của tôi luôn ấm áp như một cái chăn bông mà.

 

Hôm nào tôi cũng mua báo, mở kênh tài chính ra để theo dõi em đấy. Mỗi lần em xuất hiện, tôi luôn cười, em vẫn nói muốn nhìn tôi cười mỗi ngày. Dù không có em bên cạnh, tôi vẫn không quên hằng ngày cạo râu, tắm rửa thật sạch sẽ, mặc quần áo thật tươm tất. Tôi muốn khi em quay về, tôi phải thật đẹp. Yunho của tôi vẫn luôn yêu cái đẹp nhỉ?

 

Nhưng, đã hai  năm ba tháng mười hai ngày rồi mà sao em vẫn chưa quay lại vậy? Em bận lắm à? Không sao không sao, tôi sẽ vẫn chờ em mà. Vì vậy, em hãy cố gắng về nhanh nhé!

.

.

.

Hôm nay là sinh nhật Yunho của tôi. Tôi đã mua cho em một món quà rồi. Em hãy mau mau về nhận đi. Em còn phải nhận cả quà của năm trước và năm trước nữa chứ. Một ngày đặc biệt thế này, tôi sẽ ra ngoài ăn thôi.

 

Tôi mặc lên bộ đồ mà em thích nhất, đi đôi giày mà em thích nhất, dùng loại nước hoa mà em thích nhất. A, tôi sẽ đến nhà hàng ngày trước hai chúng ta vẫn hay ăn nhé.

 

Tôi ngồi vào chiếc bàn 294 mà tôi và em vẫn chọn khi ăn ở đây. Cũng đã hơn hai năm, cũng phải đến vài trăm con người khác đã ngồi vào chỗ của em mà sao tôi lại cảm thấy hương vị ấm áp của em còn lưu lại nơi đây? Ha, Yunho, Yunho, em mau quay về bên tôi đi thôi không thì Shim Changmin này sẽ bị bệnh hoang tưởng mất.

.

.

.

Yunho! Yunho của tôi! Em ấy đang ở ngay đây, ở ngay đây! Em đẹp quá, vẫn dáng người ấy, vẫn đôi mắt và nụ cười rộ nắng. Em ở ngay trước mắt tôi. Em quay về bên tôi rồi! Tim tôi đập mạnh hơn cả khi đeo nhẫn cho em trên lễ đường. Tôi vui đến mức cả người run lên không thể kiểm soát, tay lóng ngóng chỉnh lại quần áo thật phẳng phiu, quay ra chiếc cửa sổ kính để chắc chắn mình trông thật tuyệt. Tôi bước tới quầy kế toán em đang đứng, kìm lại cảm giác muốn chạy ào đến ôm em thật chặt. Ôi, tôi nhớ mùi hương bạc hà mát lành của em quá, nhớ ánh mắt trìu mến của em, nhớ cả điệu cười sảng khoái mỗi khi em trêu tôi. Nhanh, nhanh hơn nữa, tôi có chút cảm giác miệng mình đang cười được to hết cỡ rồi.

.

.

.

Sao em lại chạy đi, Yunho? Tôi đuổi theo em, gắt gao ôm em vào lồng ngực. Em đẩy tôi ra. Tôi sững sờ, Shim Changmin mà em đã nói lời yêu suốt đời đây mà, tôi lay mạnh đôi vai em! Rồi em khóc, giọt lệ như thủy tinh lăn trên gò má gầy. Lòng tôi đau nhói, đưa tay lên muốn lau đi nó nhưng em lại gạt ra. Tim tôi như bị kim châm, em muốn rũ bỏ tôi sao? Không được, nhất quyết không! Em là của tôi, tôi đã chờ em bao nhiêu thời gian, em có biết không chứ? Vì vậy Yunho đáng yêu của tôi, tôi sẽ không để em ra đi lần nào nữa đâu!

—–***—–

Cũng đã 5 giờ chiều rồi, cuộc họp cũng đã xong. Tôi nhanh bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt này. Cũng hơn ba năm rồi mà sao tôi không thể quen được với căn phòng này. Tôi luôn thắc mắc hắn sao có thể ngày ngày thoải mái ngồi thẳng trên chiếc ghế ấy. Tôi vẫn bắt chước Shim Changmin, luôn lạnh lùng với nhân viên, không thể tùy tiện làm việc này việc kia, quần áo không được có một nếp nhăn, cúc áo luôn được cài hết với chiếc cà vạt sáng nhưng không quá lòe loẹt, và uống cà phê mỗi ngày. Hai năm trước, cà phê là đồ uống tôi không hay uống nhất. Nhưng khi trở thành tổng giám đốc công ty tài chính TDE này, tôi lại nhớ đến hắn hôm nào cũng luôn có mùi cà phê nồng nặc khi về nhà. Tôi cũng bắt đầu tập tành uống cà phê, ban đầu quả thật rất khó uống. Nhưng từ lúc nào chẳng rõ tôi đã nghiện thứ đồ uống ấy, rồi ngửi ra được hương thơm bí ẩn sau vị đắng ngắt ban đầu. Ha, thì ra Changmin chính là bị hương thơm này quyến rũ. Cảm giác hiểu được một phần của hắn chợt làm tôi thấy có chút vui vẻ. Ai, Lại quen thói cũ rồi. Bây giờ có lẽ hắn đã ghét tôi lắm rồi mà, tôi cũng không thể luôn nghĩ tới hắn. Tôi xoa xoa đôi vai mỏi nhừ mà tâm trạng trượt dốc dần.

Thong thả bước trên sảnh công ti, tôi bỗng nghe thấy tiếng gọi. Tôi quay lại, là một cô gái làm ở bộ phận hành chính phải không nhỉ? Hình như cô ấy bị bệnh, mặt mũi đều đỏ hết lên. Cô bỗng chìa tay đưa tôi một hộp quà, nói lí nhí đến mức tôi suýt phải cúi xuống để nghe cho rõ:

 

– Tổng giám đốc, chúc mừng sinh nhật anh!

 

Tôi vẫn còn đang ngơ ngác thì cô ấy đã dúi vào tay tôi hộp quà rồi chạy biến đâu mất. Nhìn hộp quà bọc giấy trái tim bay nhảy hồng chóe, tôi thầm cười khổ. Hôm nay là sinh nhật mình ư?

 

Từng đợt gió lùa vào trên con đường cao tốc làm tôi thật thoải mái. Hôm nay là 06 – 02. Sinh nhật ba năm trước, đều là Changmin tổ chức. Hắn luôn cố ý đẩy tôi đi chơi ở đâu đó hoặc làm việc gì đấy để chuẩn bị sinh nhật cho tôi ở nhà. Tôi biết chứ, luôn luôn biết. Về đến nhà sẽ luôn thấy hắn cầm bánh sinh nhật đứng sẵn ngoài cửa đón tôi, đi vào nhà thì tràn ngập bóng bay. Tôi không thích bóng bay, nhưng trước mặt hắn tôi phải sắm vai dễ thương như một con mèo nhỏ, đành phải tỏ ra phấn khích cực độ. Tôi và hắn, đùa nghịch đến tận đêm rồi mới ngủ thiếp đi, hôm sau cũng là hắn dọn dẹp, tôi ngủ dậy đã thấy nụ cười ngọt ngào của hắn. Cái cách quan tâm ấy khiến tôi dường như lung lay, một phần trong lòng nhưng nhỏ thôi, ân hận vì lừa dối hắn. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, công sức ba năm của tôi không thể vứt xuống sông xuống bể. Nhưng khi đạt được thành công không mấy chính đáng này, tôi chợt thấy mình thiếu thứ gì đó. Tôi biết, tôi có lẽ… có lẽ… đã yêu Shim Changmin! Lần đầu tiên ý nghĩ này thoáng qua, tôi thật sự giật mình. Nhưng tôi hiểu rõ càm xúc của chính bản thân. Mỗi khi không bù đầu vì công việc, đầu óc tôi thường hay vơ vẩn rồi lại trở về với nụ cười của hắn. Tôi cũng biết, hắn bị tôi phản bội như thế, chắc chắn là sẽ căm ghét tôi cực độ. Nhiều đêm tôi vẫn cười đau lòng, thấy thiếu hơi ấm của vòng tay hắn làm tôi mất ngủ nặng. Nhưng chính là không thể cảm thụ được hơi ấm đó nữa rồi. Phản bội là điều mà con người Shim Changmin ghét nhất, về tình cảm thì phản bội lại càng không thể tha thứ. Tôi chỉ có thể thầm mong tự dập tắt thứ tình cảm dần lớn trong tim mà thôi!

 

Dứt khỏi suy nghĩ, tôi đã đến nhà hàng tôi và hắn vẫn hay đi ăn. Tự cười nhạo mình, vẫn là lưu luyến những ngày bên hắn được hắn bao bọc đi. Tôi theo thói quen ngồi xuống bàn 294 rồi gọi món. Những món ăn ở đây vẫn ngon như thế nhưng tôi không còn thấy ấm lòng vì chúng nữa. Có lẽ là vì thiếu miếng kim chi Changmin vẫn gắp cho tôi hay đĩa bít tết tự tay hắn chuẩn bị? Lặng lẽ ăn hết thức ăn, tôi vào nhà vệ sinh rồi trở ra thanh toán tiền. Cất ví vào túi áo, thật không biết nên đi đâu nữa.

 

– Yun… Yunho…

 

Tôi sững sờ. Giọng nói này… giọng nói này! Ngây ngốc quay người, đầu tôi như oanh một tiếng. Hắn… hắn… Shim Changmin… đang tiến đến đây… Tôi giật mình, lao ra khỏi nhà hàng. Có cảm xúc xộc lên mắt, nóng thật. Thì ra tôi gặp lại hắn lại vui như vậy, cũng đau như vậy. Chết tiệt, Jung Yunho không bao giờ khóc, tôi đưa tay lên quẹt qua mặt. Chợt có vòng tay choàng qua người tôi như gọng kìm làm tôi không thể dịch chuyển. Hơi thở Shim Changmin dồn dập phả vào tai tôi. Kiềm chế không rúc đầu vào vai hắn như thói quen, tôi sợ hãi cố gắng làm đôi tay rắn chắc này buông ra. Nhưng mọi nỗ lực đều không thể, tôi vốn luôn yếu hơn hắn. Vòng tay càng siết chặt hơn, nhịp thở của hắn ngày càng nhanh. Hắn tức giận ư? Hắn hận đến nỗi muốn siết chết tôi ư? Đầu tôi bỗng cảm nhận được một giọt nước, rồi hai giọt. Nó ấm lắm. Shim Changmin đang khóc! Tôi sợ hãi quay phắt người lại, không tự chủ mở to mắt nhìn gương mặt hai năm năm tháng hai mươi ba ngày không gặp. Hắn gầy quá, hai má hơi hóp lại, quàng mắt có vết thâm mờ mờ nhưng vẫn rất đẹp trai. Lần đầu gặp hắn, tôi đã ghen tị với khuôn mặt này. Đôi mắt trong trẻo của hắn giờ đây đã phủ kín một tầng sương long lanh. Hắn khóc cái gì chứ! Lòng tôi chợt nổi một cỗ lo lắng.  Rồi bàn tay rộng ấm của hắn phủ lên má tôi, tôi giật mình cố tránh nhưng không kịp.

 

– Yunho, tôi yêu em.

 

—–***—–

– Yunho, anh yêu em.

 

– Nói dối!

 

Yunho hét lên, hàng lông mi rung rung. Cậu cố cậy vòng tay to lớn của anh nhưng vô ích.

 

– Không không, anh không yêu tôi! Tôi đã lừa dối anh rồi cướp công ti của ba anh. Anh nói thể là để lừa tôi phải không?! Anh cũng không độc ác thua kém gì tôi!

 

Nói rồi cậu như con mèo nhỏ cố gắng cào cấu vào người Changmin, khuôn mặt đã đẫm nước mắt. Anh đau lòng lau đi chúng, thì thầm:

 

– Yunho, anh yêu em… anh yêu em…

 

– Anh muốn làm tôi đau khổ phải không? Không cần ép mình nói dối, giờ tôi đã đủ khổ lắm rồi! Anh muốn làm gì tôi nữa cơ chứ? Tôi yêu anh rồi, yêu anh rồi. Anh thỏa mãn chưa!

 

Shim Changmin chỉ ôm Yunho chặt hơn. Anh đã biết cậu lừa anh từ lâu, từ trước khi hai người sống chung. Anh biết chứ, nhưng anh không thể thoát khỏi cậu. Yunho dễ thương hay Yunho mưu mô đều quyến rũ anh. Cậu là thuốc độc mang hương của hoa làm Changmin cứ muốn ngửi mãi rồi thấm dần vào tâm can, không thể chữa khỏi. Anh bao bọc cậu, để cậu thực hiện mọi mưu đồ. Anh biết cậu yêu mình. Những khi nhìn thấy ánh mắt sắc sảo thật sự đang chăm chú nhìn mình giống như đang suy tư, anh mừng điên. Đấy mới là con người thật của Jung Yunho. Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt ấy lại trở về với sự trong sáng giả tạo của Yunho. Anh tưởng như đã làm Yunho suy nghĩ lại nhưng anh đã lầm. Cậu vẫn tiếp tục kế hoạch và đã thành công rực rỡ. Hôm ấy, Changmin như chết đi, mọi niềm tin vào tình yêu của Yunho như sụp đổ. Chẳng lẽ cậu không yêu anh? Changmin đã lầm? Và bây giờ anh lại được nghe lời yêu từ Yunho. Anh không thể nào hạnh phúc hơn nữa.

 

Cậu đã từ bỏ việc kháng cự mà tựa hẳn vào Changmin. Cậu áp mặt vào tim anh mà nghe, tận hưởng sự ấm áp mà cậu ngày ngày mong muốn dù cho đó là giả dối đi chăng nữa.

 

– Yunho, anh yêu em… Em không tin anh sao? Vậy để anh lừa dối em cả đời?

 

Ánh mắt ấm áp mà mãnh liệt tình yêu của anh hướng về cậu. Cậu nhìn anh như đang thương lượng một cuộc giao dịch. Cậu bật cười nụ cười thật sự sau gần sáu năm làm Changmin khó khăn hít thở. Đôi mắt long lanh sắc sảo trở lại sáng lên.

 

– Được! Em yêu anh Changmin!

Bạch Sam Hoa Cúc – Chương 1

Chương 1:

 

Kinh thành náo nhiệt.

 

Người người đông vui qua lại trên đường. Tấp nập các công tử, tiểu thư khuê các áo gấm phấn hương đi dạo phố. Thỉnh thoảng thấy vài dân nghèo đói rách ngồi co ro một chỗ, mong đợi rất hiếm thôi những người thiện lương bố thí vài đồng hay miếng bánh. Đôi khi vài đứa trẻ nghèo này gây ra vụ giật cướp trên phố.

 

Quả không hổ là nơi trung tâm kinh tế, các cửa hiệu, hàng quán, nhà trọ nhiều thật nhiều đua nhau vẫy đón khách. Nổi tiếng nhất trong số đó là Mộng Lâu. Mộng Lâu là nơi dừng chân của các đại hiệp, cao thủ võ lâm,… Nói chung người trong giang hổ từ vô danh đến có tiếng tăm đều từng đến nơi này ít nhất một lần. Lâu có bảy tầng, sáu tầng là để tiếp khách, còn tầng thượng cùng là để cho lâu chủ – cũng chính là đệ nhất võ lâm người người mến mộ Trầm Xương Mân!

 

Trầm Xương Mân, hậu duệ thứ hai nhà họ Trầm. Tuy sinh ra sau huynh cả Trầm Minh Tĩnh hai năm nhưng lại là người được cưng chiều nhất gia. Vừa hạ sinh, tiểu hài tử Trầm Xương Mân chỉ tỉ tê một hồi, liền sau không quấy. Hắn đôi mắt to tròn nhìn mọi người, mang tất cả đều chìm vào đôi mắt ngây thơ, trong veo không tì vết. Trầm phu nhân cùng phu quân vô cùng yêu quí con trai thứ hai đẹp đẽ, ngoan ngoãn của mình. Lên năm, Trầm Xương Mân bắt đầu luyện võ. Trầm lão gia liền biết, hắn là thiên tài võ học. Trầm gia vốn là gia đình nhiều cao thủ võ lâm, có thể gọi là một trong những gia tộc võ công cao nhất trong giang hồ. Trầm lão gia thầm nghĩ mai này Trầm Xương Mân lớn lên, hẳn sẽ làm cho gia tộc càng danh tiếng hơn nữa. Không phụ lòng phụ thân, Trầm Xương Mân công phu vô cùng tiến bộ. Hắn sáu tuổi, võ công đã đuổi kịp đại huynh Trầm Minh Tĩnh. Đến chín tuổi, hắn ngang ngửa với công phu tam thúc – bậc thứ ba. Khi mười hai, hắn sánh được với nhị thúc – bậc thứ năm. Đến lúc võ công xấp xỉ với cha – bậc thứ tám, hắn mới có mười lăm tuồi. Võ công bậc chín, hắn đánh bại võ công chí tôn – trưởng môn phái Hoa Sơn, chưa dụng đến trăm chiêu. Người người trong võ lâm kinh ngạc, hắn mới mười tám a! Từ đó, Trầm Xương Mân trở thành đệ nhất võ lâm, người người kính mộ. Không chỉ võ công hảo hạng, ngoại hình hắn cũng là vô cùng tuấn tú tiêu sái, vô cùng dật xuất phong trần làm tất cả nữ nhi đều ôm vào mộng. Trầm gia nhờ hắn cũng thành đệ nhất gia tộc, Trầm lão gia hảo hảo hài lòng với con trai. Trầm gia sau này phải phụ vào ngươi, Mân nhi!

 

Trầm Xương Mân sau khi đánh bại trưởng môn Hoa Sơn, vẫn có nhiều người không phục, kéo đến trước cửa Trầm gia đòi đối võ. Trầm Xương Mân trong nhà có thể nghe thấy mồn một nhốn nháo, khinh thường nhếch môi mỏng. Hắn hạ luồng công lực truyền ra rồi nói lên:

 

– Các vị anh hùng hảo hán, có thể đợi chút. Trầm Xương Mân bận thưởng trà, nhanh nhanh sẽ ra tiếp các vị.

 

Đám ồn ào bên ngoài cảm được luồng lạnh bất thường xông vào tâm phổi đã hơi hãi, tiếp sau lại nghe thấy tiếng Trầm Xương Mân rõ ràng bên tai. Ngó quanh quất, đích xác chỉ có hai người hầu nhà họ Trầm bảo vệ môn. Mọi người trong lòng đều nghĩ, nội công thật thâm hậu! Họ liền không ồn ào nữa, liếc mắt nhìn nhau, xem chút nữa đấu với hắn mang hết công phu ra liệu thắng được. Vài phút sau, đám người được mời vào trong Trầm đường. Trầm Xương Mân thân áo dài màu lam, khuôn mặt đẹp như tượng nhưng lạnh như băng đang ngồi trên ghế khảm, xung quanh tỏa ra nồng đậm hàn khí làm đám người kia cũng lạnh lẽo theo. Mọi người hít mạnh, tâm cũng không còn vững như trước. Một người can đảm bước ra đối Trầm Xương Mân hô to:

 

– Trầm Xương Mân, bọn ta đến đây hôm nay chính là để thưởng võ công của ngươi. Muốn biết ngươi đánh bại Hoa Sơn trưởng môn có phải do chính công phu của mình!

 

Hắc hắc, hắn chính là ám chỉ ta đánh thắng lão trưởng môn kia không quang minh chính đại đi! Trầm Xương Mân khinh khình chiếu thẳng người vừa nói, tia mắt như mang theo cả băng đá khiến cho tên kia không chịu được phải lùi vài bước. Trầm Xương Mân vốn còn trẻ, nhiệt huyết rất cao lại hiếu thắng, có người đến thách đấu hắn, hắn chính là phải phát, không thì rất khó chịu tay chân. Hắn âm phát rõ ràng:

 

– Hảo hảo, có vị nào không phục ta, cứ bước ra. Ta không ngại thử đấu.

 

Đám người nghe vậy, cũng chưa nhúc nhích. Ai cũng đã cảm được nội công của Trầm nhị công tử này cực cao, nếu không cẩn thận sẽ bị đánh mất mạng. Tất cả chần chừ, không dám tiến. Trầm Xương Mân nhìn thấy thì không ngại cười to, lộ rõ mười phần khinh thường, một lũ chết nhát! Như bị tiếng cười của hắn làm cho xấu hổ, một nam tử trung niên tầm bốn chục bước ra, nhìn hắn nói:

 

– Ta là hậu nhân của Ninh gia, Ninh Vô Mai, muốn chiêm ngưỡng Trầm công tử vài chiêu võ, có thể?

 

Đám người còn lại nhìn Ninh Vô Mai như ân nhân. Ninh gia? Gia tộc lớn thứ hai trong giang hồ, hẳn võ công không tồi! Trầm Xương Mân hứng thú nhìn Ninh Vô Mai, đứng dậy khỏi ghế, tao nhã phủi phủi lam y.

 

– Ninh Vô Mai, thỉnh xuất chiêu.

 

Ninh Vô Mai đã chuẩn bị nội công, vừa nghe thấy vậy, bất ngờ dùng khinh công hướng Trầm Xương Mân đánh đến. Người kia chỉ nhếch mép, chưa đủ nhanh! Hắn lẹ người tránh ra, như báo xoay lại dùng một lực nhẹ ngược lại ập vào lưng người kia. Ninh Vô Mai dụng khá nhiều sức tấn công, khi Trầm Xương Mân tránh được thì bị quá đà, lại trúng một chưởng của hắn. Không cam tâm, hắn quay lại phi nhanh hết sức có thể vào Trầm Xương Mân, ý muốn đánh vào cổ họng. Trầm Xương Mân thầm nghĩ, ngu ngốc! Hắn vẫn đứng yên, không tránh người kia. Đám người nhìn hai người tỉ thí thì lặng yên thưởng, thấy Trầm Xương Mân thừi khắc quan trọng lại không nhúc nhích thì khoái trá, thì ra chỉ là một tên chậm chạp, không biết Ninh Vô Mai sở trường chính là chiêu Chỉ Tử, chính dùng ngón tay phát lực đâm vào hầu đối phương, chết ngay tức khắc. Trầm Xương Mân vẫn yên, chờ Ninh Vô Mai tiến sát rồi cúi người, tay vận lực hạ thẳng vào bụng hắn. Người kia sững lại, gan ruột như bị đảo, cảm nhận được nội công bị mất hết nhưng tay vẫn giương thẳng rồi ngã quỵ xuống, hộc ra bụm máu. Trầm Xương Mân chán nản, cũng chỉ như vậy. Quay qua đám người đang trợn mắt kia, ung dung nói:

 

– Còn vị hảo hán nào nữa không?

 

Bọn họ giật mình, đồng loạt như tâm ý tương thông chắp tay cúi người Trầm Xương Mân:

 

– Trầm công tử võ công đệ nhất!

 

Hắn quét mắt qua một lượt, từ nay Trầm gia sẽ không bị mấy con ruồi muỗi bâu nữa.

 

Sau hôm đó, tin tức Trầm Xương Mân đánh thắng Ninh gia chỉ bằng hai chiêu lan nhanh khắp giang hồ. Không ai còn coi thường hắn, coi hắn chính là võ lâm chí tôn. Người hâm mộ lại càng hâm mộ, nữ nhi sùng bái lại càng nhiều hơn. Quả không ai dám đến quấy nhiễu Trầm gia nữa.

 

Trầm Xương Mân võ công đã nhất, hắn không có ai đòi tỉ thí, nhàm chán mở ra Mộng Lâu, thỉnh thoảng xuống kia lướt qua xem việc làm ăn, còn vài sự lặt vặt giao cho thân tín Trầm Hà Yên giải quyết. Mộng Lâu đến giờ làm ăn càng phát đạt, nổi tiếng nhất ở kinh thành.

 

..

..

..

 

Bây giờ trước cửa lâu, một nam nhân đầu đội hắc lạp, thân ảnh thon dài khoác hắc y xuất hiện. Hắn ngước lên tầng lầu thứ bảy, khe khẽ thở dài rồi thẳng lại lưng, từng bước nhẹ như lông hồng tiến vào lâu. Vừa ngồi vào bàn, một tiểu nhị đã chạy đến, phục vụ quả tốt a. Tên tiểu nhị cười thiện thiện nhìn hắn.

 

– Vị khách quan này, ngài muốn dùng gì?

 

Nam nhân hắc y mở giọng thanh thanh thật dễ nghe:

 

– Gặp lâu chủ.

 

Tên tiểu nhị sững người. A a, muốn gặp lâu chủ? Ta làm việc ở đây bốn tháng rồi còn chưa thấy qua nha. Hắn đã quen thái độ phục vụ hảo, cũng không thể đối khách quan làm thất vọng, khôi phục lại nụ cười, nói:

 

–  A, cái này ta cần hỏi quản lí. Ngài chờ chút.

 

Nam nhân kia nhẹ gật đầu. Tên tiểu nhị chạy lên chỗ Trầm Hà Yên báo cáo. Trầm Hà Yên nhíu mày, muốn gặp lâu chủ ư. Sự việc này thỉnh thoảng vẫn xảy ra, đều là người ngưỡng mộ lâu chủ muốn gặp một lần mà thôi. Hắn đối tiểu nhị kia nói:

 

– Hỏi xem khách quan kia là ai, có việc gì muốn gặp lâu chủ.

 

Tên kia vội vàng gật đầu, nhanh chạy ra chỗ hắc y nhân hỏi:

 

– Khách quan a, ngài có danh gọi gì, có việc chi cần đối lâu chủ của chúng tôi?

 

Hắc y nhân thở nhẹ mang chút phiền não nói với hắn:

 

– Bạch sam hoa cúc, hệ trọng.

 

Tên kia buồn cười, hắc nhân trả lời không thừa một chữ. Tuy không hiểu lắm, hắn vẫn mang truyền đạt lại cho Trầm Hà Yên đúng vậy. Hắn thấy quản lí hơi đanh mặt thì tò mò, hắc y nhân vật kia là người quan trọng lắm? Trầm Hà Yên tiến ra chỗ người kia, nói luôn:

 

– Thật ngài đúng Bạch sam hoa cúc?

 

– Không dối. – Người kia cũng đáp.

 

– Ngài có thể mang ngọc bảo chứng minh không?

 

Nam nhân kia thở hắt, không nhanh không chậm rút ra bên sườn một miếng bạch ngọc bội trạm hình hoa cúc rất tinh tế, trên còn khắc một chữ hơi mờ đưa cho hắn. Hắn nhìn miếng ngọc vài giây, là thật a! Trầm Hà Yên kính trọng trả lại bạch ngọc bội, đối nam nhân kia liền nói:

 

– Việc hệ trọng của ngài, có thể nói cho ta?

 

Thấy người kia không đáp, hắn cũng không tỏ ra phật ý, mở miệng:

 

– Thỉnh theo ta.

 

Nam nhân kia tuy đội hắc lạp, khắp người cũng là hắc nhưng cử chỉ lại thanh toát vô cùng, ung dung gắn lại ngọc bội, đứng lên bước theo Trầm Hà Yên lên lầu.

 

Đến trước một cửa phòng gỗ hình hai con long quấn vào nhau thì hai người dừng lại. Trầm Hà Yên gõ hai tiếng, một lúc sau thì có tiếng đáp:

 

– Vào.

 

Bước vào phòng, hắc y nhân thầm cảm thán. Khoa trương! Cả căn phòng rộng rãi, bàn ghế lam ngọc, đồ trang trí không là vàng khối cũng là ngọc lưu li, bạc ánh kim sáng chói. Đưa mắt đến phía bên kia, hắc y nhân chợt sững lại. Đôi mắt to hàn quang đang chiếu thẳng hắn.

 

Trầm Hà Yên chưa đến cửa phòng Trầm Xương Mân đã nhận ra hắn, nhưng hắn còn cảm nhận được một cỗ tinh khí thanh toát khác, là người thứ hai. Hắn nhìn con người kia, tuy không thấy được mặt nhưng biết người kia không tầm thường.

 

Trầm Hà Yên cung kính cúi người.

 

– Thỉnh lâu chủ.

 

– Hảo, người kia là ai?

 

Trầm Xương Mân thu lại ánh nhìn, hỏi thẳng hắn. Trầm Hà Yên nhìn người kia một cái rồi đối lâu chủ nói:

 

– Thưa, là Trịnh công tử.

 

 

P/s: Chương 1 ban đầu mình post bị del mất rồi nên phải post lại, các bạn reader thông cảm nha!

Bạch Sam Hoa Cúc – Chương 3

Chương 3:

 

Trở về căn phòng xa hoa của Trầm Xương Mân, ba người đứng yên lặng nhìn nhau. Trầm Xương Mân lên tiếng:

 

– Bây giờ, Trịnh Duẫn Hạo, ngươi nói.

 

– Ân. Trịnh gia ta tám năm trước bị hãm hại, mẹ ta lúc ấy đã đưa ta cho một nô tì đi qua mật thất trốn ra ngoài. Nô tì ấy là muội muội của Phác Dung Mưu, cha của Hữu Thiên huynh. Sau khi đưa ta đến chỗ ca ca, nàng ấy bị bệnh nặng, đã qua đời. Ta tám năm nay chịu sự chăm sóc của ca ca nàng, gọi Phác Dung Mưu là sư thúc với sư huynh Hữu Thiên.

 

– Ra vậy. Nhưng ngươi còn chưa nói, kẻ hãm hại Trịnh gia năm đó là ai.

 

Khóe miệng của Trịnh Duẫn Hạo giật nhẹ một cái, đôi mắt sáng trong nay lộ tia tàn độc.

 

– Chính là Kim gia!

 

Trầm Xương Mân gật gù, hắn cũng từng nghĩ đến Kim gia. Đó là gia tộc lớn trong võ lâm nhưng vài năm nay không thấy xuất hiện truyền nhân. Tám năm trước, Kim gia có thế lực vô cùng lớn nhưng hắn không thế biết tại sao Kim gia lại ác tâm diệt trừ hết Trịnh gia?

 

– Hừ, Kim gia chính là giả nhân giả nghĩa. Tám năm trước, ta xem sổ sách mật thấy nhà họ Kim kia vì muốn có danh tiếng trong giang hồ mà dụng nhiều võ công tà ác âm thầm diệt trừ các cao thủ – hậu nhân của các gia tộc rồi đổ tội lên giáo chủ tà giáo Mai Võ Thần. Có lẽ do biết nhà họ Trịnh chúng ta nắm được bí mật kinh thiên động địa ấy mà mới…

 

Trịnh Duẫn Hạo căm phẫn nắm chặt nắm đấm. Phác Hữu Thiên bên cạnh xoa nhẹ vai hắn an ủi.

 

Năm ấy, rộ lên những vụ án nhiều cao thủ võ lâm bị giết hại vô cùng tàn độc, nếu không bị móc tim, rút hết khớp xương thì cũng bị băm nát mặt mũi, thủ bị chặt mất nửa… Những thủ đoạn ấy đều của tà giáo nên mọi người đều cho là của giáo chủ tà giáo Mai Võ Thần, các cao thủ đều tiến đến tà giáo đòi giết hắn. Kim gia chủ là Kim Tại Hùng rất nhanh xông vào giết được Mai Võ Thần. Từ ấy, Kim gia danh tiếng là đệ nhất. Giáo chủ tà giáo kia không nói một câu mà bị giết chết, lúc đó không ai quan tâm đến, nay nghĩ lại có thấy lạ. Tuy chuyện này đã qua rất lâu nhưng nếu quả thật đều do Kim Tại Hùng bày ra thì cũng gây sóng gió ít nhiều cho giang hồ. Trầm Xương Mân thầm nghĩ, chẳng lẽ Trịnh Duẫn Hạo muốn cho võ lâm biết chuyện này.

 

Trịnh Duẫn Hạo sắc bén, nhìn thấy Trầm Xương Mân nhìn mình thắc mắc đành nói:

 

– Ta có nói ra cũng chua chắc mọi người tin. Chuyện đã lâu, hơn nữa năm đó sổ sách nhà họ Trịnh cũng bị mất hết. Ta không có bằng chứng.

 

– Sổ sách mất hết? Nhưng hẳn ngươi còn giữ Bạch Cúc đá đi?

 

Trịnh Duẫn Hạo chán nản nhìn hắn. Viên đá đó là bảo vật Trịnh gia, không giữ mới lạ đó! Bạch Cúc đá là viên đá có linh lực rất mạnh do nhiều đời Trịnh gia gìn giữ. Nó không chỉ chứa nhiều tinh lực mà còn cất chứa một bí mật bị lãng quên từ nhiều đời nay.

 

– Ngươi không nghĩ là lấy viên đá đó trao đổi đi?

 

Trầm Xương Mân cười lớn:

 

– Ngươi bây giờ cũng chỉ có viên đá đó là vừa ý ta, chẳng lẽ không phải?

 

– Không thể, ngươi có thể ra bất kì điều kiện gì trừ Bạch Cúc đá.

 

– Vậy… Ngươi làm của ta thiếp thân đi!

 

– Không thể!

 

Lần này không phải Trịnh Duẫn Hạo mà là Phác Hữu Thiên. Y trừng mắt nhìn Trầm Xương Mân đầy nguy hiểm. Trịnh Duẫn Hạo vẫn im lặng, mi cong hơi sụp xuống. Căn phòng trầm xuống.

 

– Ân! Ta chấp nhận.

 

Phác Hữu Thiên trừng mắt càng được lớn hơn. Trầm Xương Mân nhìn Trịnh Duẫn Hạo đầy phức tạp nhưng khóe miệng giương lên cười:

 

– Vậy coi như thỏa thuận giữa chúng ta đã được lập. Ngươi làm thiếp thân cạnh ta, ta sẽ giúp Trịnh gia ngươi trả oán cho Kim gia.

 

– Hảo.

 

.

.

.

 

– Duẫn Hạo, ngươi thật liều quá đi! Dù biết ngươi đã có tính toán nhưng làm thiếp thân của Trầm Xương Mân cũng rất nguy hiểm. Ngươi cũng thấy hắn là dạng người thông minh, ta lo không biết hắn muốn đối ngươi giở trò gì!

 

– Hữu Thiên huynh, hắn cũng chỉ muốn tiếp cận ta để lấy Bạch Cúc đá. Nhưng hắn có mộng cũng sẽ không chạm được vào bảo vật của ta!

 

– Đệ đừng coi thường hắn, dù sao cũng là quá nguy hiểm, không thể lùi lại được sao?

 

– Huynh lo gì chứ, không phải huynh vẫn bảo vệ đệ sao?

 

Duẫn Hạo ngũ quan tinh tế hướng Hữu Thiên cười phong tình vạn chủng. Hữu Thiên lòng ấm lên mấy phần, theo thói quen đưa tay xoa đầu Duẫn Hạo.

 

.

.

.

 

– Lâu chủ, giữ Trịnh Duẫn Hạo gần như vậy có đáng ngại? Nam nhân Phác Hữu Thiên kia dường như cũng không đơn giản.

 

Giờ trong phòng chỉ còn Trầm Xương Mân và Trầm Hà Yên.

 

– Không lo. Trịnh Duẫn Hạo không thể đấu với ta được. Còn Phác Hữu Thiên cũng chỉ là muốn đi theo bảo vệ hắn. Chuyện này đối với ta còn có lợi.

 

Trầm Xương Mân chậm rãi lau Hàn kiếm, thanh kiếm sáng đến Trầm Hà Yên phải nheo mắt. Lâu chủ của hắn bên cạnh còn nở nụ cười kì dị.

Bạch Sam Hoa Cúc – Chương 2

Chương 2:

 

Trầm Xương Mân có chút ngạc nhiên hướng nam nhân kia. Trịnh công tử? Là Trịnh gia? Trịnh gia vốn tám năm trước là gia tộc có danh tiếng trong giang hồ nhưng không biết đắc tội thế lực nào cực kì lớn mà qua một đêm, trong gia tất cả nhân kể cả Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân đều mất mạng. Nghe đâu không phát hiện ra xác Trịnh thiếu gia và một nữ hầu, mọi người nghĩ hắn được người hầu ấy cứu ra. Vụ việc ấy gây ra trong võ lâm một trận sóng gió nhưng rồi cũng dần lắng xuống. Chẳng lẽ, nam nhân đây là Trịnh người duy nhất còn lại, Trịnh công tử Trịnh Duẫn Hạo?

 

Nam nhân kia như thấu tâm Trầm Xương Mân, cũng mở miệng:

 

– Đúng, Trịnh Duẫn Hạo.

 

Trầm Xương Mân cũng không nghi ngờ nữa, nếu Trầm Hà Yên không nhận ra là giả thì đúng là thật. Hắn nói:

 

– Trịnh công tử, ngươi lưu lạc đã nhiều năm. Lần này xuất hiện hẳn có việc muốn nhờ ta giúp đi?

 

Người kia gật đầu, cũng không cần phải xấu hổ.

 

– Lần này về, muốn báo thù. Nhờ người giúp.

 

Trầm Xương Mân cười thầm, đúng là báo thù. Thật ra Trầm gia trước đây có ơn nghĩa với Trịnh gia. Cụ nội Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Hồ Minh hồi còn trẻ là một hào kiệt, võ công siêu cường, tấm lòng lại nhân hậu. Cụ nội Trầm Xương Mân, Trầm Trọng Phát vốn là người theo học vấn, nhiều lần thi cử không may, trên đường trở về quê, bị bọn thổ phỉ cướp tiền lại muốn giết người diệt khẩu. Khi ấy Trịnh Hồ Minh cũng du ngoạn ở gần đó, thấy người gặp họa liền ra tay cứu. Từ ấy, Trầm Trọng Phát cùng Trịnh Hồ Minh thành huynh đệ thân thiết. Trịnh Hồ Minh truyền cho Trầm Trọng Phát vài bộ võ công, Trọng Phát thông minh học nhanh chẳng mấy mà có thể tạo ra bộ kiếm pháp mới cho chính mình – Hàn băng kiếm pháp. Hai người như huynh đệ ruột thịt. Đến khi có Trầm Xương Mân và Trịnh Duẫn Hạo, hai gia tộc này vẫn có quan hệ gần gũi. Lúc Trịnh gia tan tác, Trầm gia tìm đủ mọi cách tra ra kẻ chủ mưu nhưng không được. Khi ấy. Trầm Xương Mân mười ba tuổi, Trịnh Duẫn Hạo đến mười hai nhưng chưa gặp qua nhau. Bây giờ Trịnh công tử đến nhờ giúp, Trầm Xương Mân không thể không nể tình cũ. Nhưng, chính là không thể giúp không công!

 

Trước kia, khi vừa ra giang hồ, Trầm Xương Mân nghe có người vẫn thường nói, Trầm gia có nhị công tử thiên tài học võ – Hàn băng kiếm tử Trầm Xương Mân, Trịnh gia có duy nhất con trai tư chất thông minh, luôn mặc bạch y, thanh khiết, đẹp đẽ như bông cúc – Bạch sam hoa cúc Trịnh Duẫn Hạo. Hắn rất tò mò, người ta nói Trịnh Duẫn Hạo không phải đồ trắng thì nhất quyết không khoác lên nhưng sao giờ Trịnh Duẫn Hạo lại hắc toàn thân? Còn nghe nói Trịnh công tử này gương mặt vô cùng dễ nhìn, hắn thật muốn chiêm ngưỡng.

 

– Trịnh công tử, ngươi có thể bỏ hắc lạp ra rồi đấy. – Trầm Xương Mân cười cười nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

 

Trịnh Duẫn Hạo chần chừ, tay vừa đưa lên thì có người gõ cửa. Trầm Hà Yên vội quay ra ngoài rồi rất nhanh lại vào, hướng Trầm Xương Mân cung kính thưa:

 

– Lâu chủ, có người dưới lâu muốn thỉnh ngài đấu võ. Nghe thuộc hạ nói, hắn võ công rất cao cường.

 

Trầm Xương Mân có chút hứng thú, mấy năm nay chẳng ai muốn đến đối hắn võ công. Nay lại là người võ công cao cường, hắn thật có dịp gãi ngứa tay chân. Nhanh chóng đứng dậy, Trầm Xương Mân cầm lấy Hàn kiếm rồi quay ra chỗ Trịnh Duẫn Hạo nói:

 

– Trịnh công tử, ngươi đợi ta chút.

 

Trịnh Duẫn Hạo không có ý đó, nói:

 

– Ta theo.

 

Trầm Xương Mân cười, muốn chứng thực võ công của ta a. Hắn cũng không nói gì nữa, cùng hai người xuống lầu một. Đến nơi, hắn thấy khách đã dạt ra hai bên, để giữa phòng rộng lớn một khoảng trống. Chiếm cứ khoảng trống kia là một nam nhân tuấn tú, khuôn mặt lộ vẻ đào hoa đang cầm một đoản kiếm. Trông y cũng chỉ tầm tuổi hắn. Trên mặt nam nhân kia lộ ra nụ cười tự mãn nhưng đẹp đẽ, thu hút ánh nhìn người khác. Mọi người thấy Trầm Xương Mân xuất hiện thì không khỏi phấn khích, tất cả thay đổi tầm mắt hướng hắn nhìn ngưỡng mộ.

 

Trầm Xương Mân tiêu sái bước đi lộ rõ vẻ uy quyền, khuôn mặt cân xứng với đôi mắt to sáng, sống mũi cao. Thân hình rắn chắc, đầy vị đàn ông. cả người toát ra hàn khí mạnh mẽ bức người xung quanh. Những người công phu yếu đã cảm thấy bức bách nghẹt thở. Hắn đi đến chỗ nam nhân kia, nhếch mép oai vệ nói:

 

– Ngươi, muốn ứng ta đấu võ?

 

Y tựa tiếu phi tiếu, chắp tay:

 

– Ân, ta Phác Hữu Thiên, muốn thử sức với ngươi.

 

Hai người tuy nói chuyện với nhau nhưng thanh âm lại cực kì rõ ràng, truyền khắp cả sảnh đường. Người nào công phu khá cao thấy được, hai nam tử này nội công hảo hảo tốt, đấu với nhau hằn sẽ rất đáng xem. Tất nhiên Trầm Xương Mân cũng biết được điều đó.

 

– Vậy ta không khách khí.

 

Tay hắn chuẩn bị rút ra Hàn kiếm, chợt một tiếng nói thanh thanh vang lên ngăn lại hành động ấy:

 

– Hữu Thiên, huynh làm gì ở đây?

 

Tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều hướng về phía nam nhân hắc y. Trịnh Duẫn Hạo không quan tâm đến ánh nhìn người khác, tiến bước đến chỗ Phác Hữu Thiên. Trầm Xương Mân có chút tò mò nhìn hai người kia, họ quen nhau a?

 

Phác Hữu Thiên từ lúc nghe thấy giọng Trịnh Duẫn Hạo đã nhận ra, miệng đang cười lại càng tươi hơn nữa. Y nhìn hắn đến bên cạnh mình, tay đặt lên vai hắn, cười ra tiếng đầy vẻ trìu mến:

 

– Tiều Hạo, đúng là ngươi ở đây. Ngươi làm ta tìm thật lâu a!

 

– Huynh không cần đến tìm ta. Khi nào xong sự ta sẽ trở về.

 

Trịnh Duẫn Hạo đáp lại, giọng nói tuy tỏ vẻ khó chịu nhưng không che đi được sự thân thiết. Hữu Thiên đang định giơ tay xoa đầu hắn thì bị ngăn bởi hắc lạp, ân cần thốt ra:

 

– Ngươi a, sao lại phải đội hắc lạp, trời nóng như vậy, sẽ thật khó chịu.

 

– A! Là phụ thân ngươi nói, ta cần đội nó. Nhưng đúng là nóng thật nha.

 

Trầm Xương Mân bên cạnh thấy có chút tự ái. Trịnh Duẫn Hạo đối hắn nói chưa lần nào đến mười từ nhưng trước mắt nam nhân kia thì thật khác. Chả lẽ hắn – đệ nhất võ lâm không đủ giá trị để nói chuyện? Hắn xem cảnh huynh đệ thân thiết đã ngán mắt, đang muốn mở miệng hỏi thì lại bị Trịnh Duẫn Hạo ngăn lại lần nữa.

 

Bàn tay trắng muốt đưa lên, thanh nhã bỏ xuống hắc lạp. Tất cả mọi người đều bị sững sờ, thật là đẹp a! Trịnh Duẫn Hạo làn da trắng trong suốt, khoác hắc y lại càng nổi bật. Tóc hắn cột lên gọn ghẽ làm rõ đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái. Đôi môi đỏ hơi mím lại, sống mũi cao lộ đầy vẻ quyền quý. Đôi mắt sắc bén đầy minh mẫn nhưng lại bị che đi bởi sự trong suốt ngây thơ. Khuôn mặt đẹp đẽ nhưng đầy vẻ non nớt khiến cho mọi người trong lòng đều vô thức coi như bảo bối. Mọi người đều thấy hắn thuần khiết như bông cúc trắng, đẹp đẽ như viên ngọc được gìn giữ ngàn năm, phải được ân cần chăm sóc vô cùng hảo hảo. Hắn mà cười lên hẳn sẽ làm mọi người mê muội Cả sảnh đường im lặng hướng Trịnh Duẫn Hạo làm đôi mày thanh tú của hắn hơn nhướn lên. Hồi bé, mẫu thân vẫn nói hắn có ngoại hình hơn người. Nhưng tám năm ở với Hữu Thiên huynh và đại thúc cũng không có nhắc đến. Bây giờ gặp được loại biểu hiện này, hắn mới biết giá trị vẻ đẹp của hắn nha.

 

Phác Hữu Thiên bên cạnh hắn đã tiên trước được sự này. Y cười to, giơ tay lên đầu hắn xoa nhẹ:

 

– Tiểu Hạo của ta a~ Người có biết lần đầu gặp ngươi, ta cũng như họ không?

 

Nói xong, y lại cười vang một tiếng nữa. Sảnh đường đang im lặng chợt như ong ong lên. Tất cả mọi người tỉnh lại, ghé tai nhau thì thầm nhưng mắt vẫn hướng Trịnh Duẫn Hạo mà âm thầm ái mộ.

 

Trầm Xương Mân khi nhìn thấy dung mạo Trịnh Duẫn Hạo tuy có ngạc nhiên nhưng vẫn giữ được ý thức. Trịnh công tử này đã hai mươi nhưng trông lại trông yếu đuối như hài tử mười lăm, liệu có đủ sức để trả thù? Hắn chiếu ánh mắt dò xét vào hai người kia:

 

– Trịnh công tử, ngươi hẳn quen biết với vị thiếu niên này?

 

– Ân, sau nói rõ.

 

Trịnh Duẫn Hạo nhẹ gật đầu, cả sảnh đường nhìn theo từng cử chỉ như tao nhã của hắn. Hắn nhìn Trầm Xương Mân có chút thương nghị:

 

– Trầm lâu chủ, có thể dừng cuộc tỉ thí hôm nay? Thiên huynh cũng là muốn tìm ta mới bày ra trò này.

 

– …, Ân. Ngươi phải nói tất cả mọi chuyện cho ta.

 

Trầm Xương Mân có chút tiếc nuối nhưng vẫn đồng ý. Hắn liếc mắt nhìn Hữu Thiên:

 

– Hắn là huynh của ngươi. Vậy cả hai theo ta lên lầu đi!

Dìm hàng Bé Bông =))

Mấy cái ảnh Yun hâm không chịu được =))))

 

Khỉ đột tái thế a~

 

 

Anh bay bay~

 

 

Mặt ảnh ngu ngu >.<

 

Anh bức xúc gì?? Mấy lão đấy làm gì anh hở?

Tóc dài quá >//<

 

 

=))))))

 

 

Anh múa cho mình xem =.=

 

 

Lần này thì chịu anh rồi =))))))))

 

Mọi người phát biểu cảm tưởng hộ em cái =))))))

 

 

 

 

Bạch Sam Hoa Cúc (Tiết tử)

Bạch Sam Hoa Cúc – Tiết tử

 

Tác giả: Hắc hắc, là Yin ta~

Thể loại: Đam mĩ, Cường công x Mĩ thụ

Pairing: Trầm Xương Mân x Trịnh Duẫn Hạo

 

 

Vì để trả thù, hắn có thể cầu xin người ấy.

 

Vì để trả thù, hắn có thể lợi dụng người ấy.

 

Vì để trả thù, hắn có thể làm hại người ấy.

 

Nhưng hắn tuyệt không nghĩ…

Vì người ấy, hắn có thể không trả thù…

 

 

 

Trịnh Duẫn Hạo, hậu nhân duy nhất của Trịnh gia, vẻ ngoài xinh đẹp như họa, phong tình vạn chủng, tìm đến Trầm Xương Mân nhờ hắn giúp trả thù.

 

Trầm Xương Mân, đệ nhất võ công, tiêu sái tuấn tú, đồng ý giúp  Trịnh Duẫn Hạo trả thù, tất có điều kiện.

 

Hai người chính là lợi dụng lẫn nhau, cuối cùng vẫn mắc vào lưới tình, không thể rút ra.

 

Trịnh Duẫn Hạo và Trầm Xương Mân, Bạch sam hoa cúc và Hàn băng kiếm tử, có lẽ… không thể rời xa…

Phi thường, kì quặc =))

Bộ ảnh ấn tượng mình sưu tầm được ớ =))

 

kiquac=))

  *Ẻm định dọa ma thèng Min hay sao*

 

 

Còn đây là bộ ba aeyo của ẻm nà. Trong cái show JBJ ế, chắc ai cũng biết rồi ♥

 

aeyo1

 

aeyo2

 

aeyo3

Còn mấy cái ảnh mà ẻm giống bé mỉu nữa >.<

miu2

miu3

Hết rồi đó >3<

Ầy, bonus  thêm cái nữa =))

P/S: Cái đầu với cuối cảm phiền click vào ảnh mới được a ~

Post Navigation